Những tia nắng dịu dàng của một chiều thu muộn cuối cùng cũng tắt hẳn sau mấy tán cây xanh rợp. Hoàng hôn lập tức khoác lên nghĩa trang một màu trầm buồn u ám, cái sắc màu như muốn làm người ta tan chảy trong nỗi cô đơn.
Hoàng vẫn ngồi yên trước ngôi mộ nằm khuất trong một góc tĩnh lặng, nơi có những bụi hoa hồng leo bò lan lên cả tấm bia cẩm thạch. Nhìn anh khi ấy người ta rất khó đoán được bao nhiêu tuổi, bởi nỗi đau quặn thắt cứ hằn sâu trên từng nét mặt, khiến anh như đã trải qua cả một cuộc đời dài dằng dặc buồn thương. Hoàng đã vượt được qua những năm cô đơn khủng khiếp ấy chỉ với một niềm tin rằng, Châu đang bình yên và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Dù có chết đi sống lại, anh cũng không thể tưởng tượng được rằng, đón mình trong ngày về ấy lại chỉ có nấm mồ lạnh ngắt, không thể tin nổi rằng sẽ không bao giờ còn được ôm lấy bờ vai cô, lùa tay vào mái tóc cô, hay ghé sát môi thì thầm bên tai cô, rằng anh yêu và nhớ cô tới chừng nào.
Một cơn đau đớn tột cùng như trào lên bóp nghẹt trái tim Hoàng, anh gục xuống, cảm thấy máu toàn thân đã trở nên lạnh ngắt.
“Anh là… Hoàng phải không?”
Một giọng nam trầm đầy u uẩn chợt vang lên phía sau tạm thời kéo Hoàng ra khỏi nỗi đau thương giằng xé. Anh ngẩng đầu lên, quay lại. Đó là một người đàn ông lớn hơn Hoàng vài tuổi, trông đơn giản nhưng lịch thiệp. Điều khiến Hoàng lập tức chú ý đến là đứa bé đứng sát bên hông người đó. Anh đứng dậy, loạng choạng như muốn ngã. Đôi mắt của Châu, đôi mắt lúc nào cũng như ướt đẫm, đôi mắt luôn đau đáu trong từng giấc ngủ chập chờn của anh, đang mở to trên khuôn mặt đứa bé. Hoàng vội bám vào bia mộ để khỏi gục ngay xuống đó.
Trong khi bé Lâm mải mê với những bông hoa trắng hồng xinh xinh phủ đầy mộ mẹ, hai người đàn ông lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa, mỗi người đuổi theo một ý nghĩ khác nhau. Khá lâu sau đó, Hoàng mới cất được thành lời, dù cổ họng anh vẫn nghẹn đắng.
“Cô ấy có đau đớn không?”
“Cũng không quá lâu. Cô ấy cũng đã giành giật sự sống suốt 2 ngày. Trước khi đi, cô ấy chỉ tỉnh lại vài phút…”.
“Tất cả là tại tôi”, Hoàng tưởng như lồng ngực anh đã vỡ vụn ra.
“Không. Châu đi rất thanh thản. Cô ấy muốn tôi chuyển cho anh mấy thứ”. Câu nói ấy được thốt ra khó khăn nhưng giống như một gánh nặng trên vai vừa trút xuống. “Cô ấy tin rằng thế nào cũng có ngày anh quay lại”.
“Tôi…”, giọng Hoàng tắc nghẹn, cảm giác mất mát lại lan khắp cơ thể, trở thành những mũi kim đâm vào từng góc tâm hồn sâu kín nhất. Anh chỉ mong chồng Châu sẽ dừng lại, bất cứ điều gì anh ấy nói ra lúc này chỉ càng khiến anh dễ sụp đổ hơn.
“Dù sao thì tôi cũng đã tha thứ cho anh. Không, có khi tôi còn phải cảm ơn anh. Quãng thời gian ấy, Châu đã vô cùng hạnh phúc”.
Long dắt bé Lâm đi sau khi đặt chiếc hộp gỗ lấy từ trong vòm ngôi mộ xuống cạnh Hoàng. Còn lại một mình trong nghĩa trang lạnh ngắt, Hoàng nằm vật ra ghế, ôm chặt lấy di vật cuối cùng của Châu, khóc không thành tiếng.
Ở tuổi 30, Châu không đẹp một cách lồ lộ như thời thiếu nữ, mà ở cô luôn toát lên một vẻ dịu dàng, duyên dáng và đằm thắm tuyệt vời. Làm ở bộ phận truyền thông của một công ty lớn, Châu thường xuất hiện trước mặt mọi người trong phong thái tự tin, cởi mở nhưng vẫn đoan trang, có chừng mực, thêm vào đó là một chút thông minh, hóm hỉnh và cách thả hồn vào câu chuyện khiến người đối diện thường bị chinh phục chỉ sau vài lần tiếp xúc. Đó là lý do khiến nhiều người đàn ông vẫn nhấp nhổm dù biết rằng cô đã có chồng.
Tụi con gái trẻ trong công ty thường bộc lộ thẳng thắn sự ngưỡng mộ đối với Châu - nếu như đánh giá bề ngoài, cô có đủ các yếu tố khiến người ta thèm muốn: một vị trí xứng đáng với năng lực của bản thân, một người chồng nghiêm chỉnh, đứng đắn, biết làm ăn, một cô con gái lên 3 xinh xắn đáng yêu, kinh tế gia đình ở mức trung bình. Song trong cái lồng son đẹp đẽ ấy, Châu vẫn cứ cựa quậy không yên.
Khi đó, cuộc hôn nhân của Châu đã bước sang năm thứ 7, vượt qua cái ngưỡng 5 năm mà người ta thường gọi là “thời kỳ khủng hoảng đầu tiên”. Dù vậy, Châu dường như vẫn chưa thể nắm bắt được gì. Từ một người đàn ông lãng mạn, Long trở nên khô khan và vị kỷ. Dường như đối với anh, gia đình đó là bất biến và anh không còn cần phải cố gắng gì hơn trong tình cảm. Anh có thể đi chơi thể thao suốt buổi tối thay vì đưa cô đi xem phim trong những ngày hiếm hoi cô được nghỉ. Thảng hoặc có hôm dậy sớm, anh vô tư nằm xem ti vi dù biết cô thích đến nhường nào một buổi sáng cuối tuần, được nằm lười nhác trên giường thêm một chút và nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ chiếc máy quay đĩa họ giữ từ thời độc thân. Anh bắt đầu hút thuốc và nhiều đêm về muộn với hơi thở nồng nặc mùi bia rượu, sau đó lao vào hôn vợ một cách nồng nhiệt thái quá mà không để ý đến cảm xúc rất dễ dàng đổ vỡ của cô. Dù bị những nhu cầu vật chất của ngày thường cuốn trôi đi, nhưng tận trong sâu thẳm tâm hồn, Châu vẫn là một người phụ nữ lãng mạn và nhạy cảm. Chính vì thế, những dòng cảm xúc cô tưởng như đã chết từ lâu, bất chợt ùa về dữ dội khi cô gặp Hoàng. Linh hồn lang thang phiêu bạt trên sa mạc cằn khô như tìm được nơi ký thác.
Lớp tập huấn do công ty mẹ tổ chức ở Lâm Đồng chỉ kéo dài hơn 1 tháng, nhưng thời gian đó đủ để cho Châu và Hoàng “tìm được nhau”. Hoàng làm ở bộ phận kỹ thuật của công ty, thực ra hai người cũng đã biết nhau từ trước khi quen khá lâu. Làm ở các tầng khác nhau, nên thỉnh thoảng lắm Châu mới gặp Hoàng ở thang máy, cũng có khi là trong căng tin của công ty. Không phải cô chưa từng chú ý đến anh, ở anh có một vẻ gì đó rất đặc biệt. Hoàng không đẹp trai, không nổi bật, thậm chí anh luôn khoác lên mình cái vẻ xù xì thô ráp và có phần cứng nhắc của người thuần túy làm kỹ thuật. Anh hay ngồi cách biệt ở một góc gần sân của căng tin, đôi lúc cùng vài đồng nghiệp nam, nhưng ít khi hòa hợp hẳn vào bọn họ. Đôi lần Châu nghe thấy mấy con bé cùng phòng nhắc đến Hoàng như một kẻ lập dị và khó gần cùng những lời bình phẩm chẳng mấy hay ho. Chỉ vậy thôi.
Khóa tập huấn ấy có tới gần 100 học viên đến từ nhiều chi nhánh, phân công ty cả nước, được tổ chức trong khuôn viên đại học Đà Lạt khiến Châu cảm thấy hứng thú vô cùng. Đã nhiều năm qua kể từ ngày tốt nghiệp, cô vẫn ao ước được quay lại sống trong không khí của một lớp học đúng nghĩa với những người bạn vô tư. Ở đó không có sự cạnh tranh, không quyền lợi, không đấu đá mệt mỏi. Người ta nhìn nhau bằng mắt sạch.
Anh chỉ biết khi đến gần cô, anh cảm giác như đã yêu cô từ hàng thế kỷ trước
Buổi lên lớp đầu tiên, vị giảng viên người Mỹ bất ngờ đưa ra một câu hỏi cực kỳ thú vị liên quan đến nghệ thuật. Học viên tỏ ra lúng túng, nó gần như không liên quan gì đến nội dung khóa tập huấn về kỹ năng cạnh tranh đó. Trong khi tất cả còn đang bàn tán, Hoàng đứng lên. Anh trả lời bằng một thứ tiếng Anh mềm mại và cực kỳ chuẩn xác. Châu lập tức chuyển sự chú ý của mình từ vị diễn giả sang Hoàng và sửng sốt khi phát hiện ra, lúc nói trông anh khác hẳn ngày thường, say sưa và đầy đam mê, khiến lớp vỏ xù xì anh vẫn khoác lên mình như được giũ sạch lúc nào. Khi Hoàng kết thúc, một ý nghĩ đầy trẻ con trỗi dậy, Châu lập tức dùng tất cả vốn hiểu biết của mình để phản bác lại quan điểm của Hoàng. Dường như anh cũng bị bất ngờ, ngay buổi tối hôm đó, khi mở máy tính, Châu thấy Hoàng đã add nick của cô và cả hai tiếp tục tranh luận trên yahoo chat. Đêm ấy, Châu ngủ gục trên bàn phím, miệng hé cười.
Thực ra, sau này Châu cũng không nhớ rõ lắm về những ngày đầu tiên ấy, chỉ biết cô đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bất chợt một ngày, cô muốn được quan tâm đến anh, muốn được nói những điều riêng tư nhất với anh. Không biết từ bao giờ, Hoàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Cô sống lại cái thời đã trôi qua lâu lắm, cái thời sôi nổi đầy đam mê của tuổi trẻ mà cô đã không sống hết khi còn ở đó. Châu giống như một thiếu nữ ngoan đạo bị nhốt trong tháp ngà lần đầu trốn mẹ đi chơi, háo hức, hồi hộp, sung sướng trước thế giới rộng lớn đầy màu sắc lung linh bên ngoài, nhưng lại không quên mặc cảm tội lỗi vì đã làm trái lời người lớn. Cô hạnh phúc nhưng run rẩy bước vào thế giới của anh với niềm mong mỏi được chia sẻ nhiều hơn, được đón nhận nhiều hơn, và cũng hy vọng mình sẽ mang lại cho anh điều đó.
Nhưng rồi trong những giây phút lý trí vượt lên, Châu lại thấy đau khổ và lo sợ đến cùng cực. Cô biết tình cảm của mình chỉ làm hại cuộc đời anh, rõ ràng cô sẽ không bao giờ từ bỏ gia đình để đến với anh và làm cho anh hạnh phúc. Tiếp tục tiến xa hơn với cô, anh sẽ chỉ nhận được nỗi thất vọng và một tương lai mù mịt. Nhưng mỗi khi nhìn ánh mắt dịu dàng, cháy bỏng yêu thương của Hoàng, nghe giọng nói như toát lên từ tâm hồn tuyệt đẹp của anh, cô biết, mình sẽ không bao giờ dừng lại.
Ngày cuối cùng của kỳ tập huấn, lớp tổ chức bế mạc ở Nha Trang. Suốt cả đêm đó, trong khi mọi người vẫn vui vẻ cuốn xoay trong những điệu nhạc ở sàn khách sạn, Châu và Hoàng lặng lẽ ngồi bên nhau trên bờ biển. Lần đầu tiên cô ngả đầu vào vai anh, nghe anh kể về những mảnh đất anh đã đi qua, về ước mơ thời thơ bé, về khát khao được đến Paris để thỏa mãn niềm đam mê hội họa.“Lúc ấy, anh sẽ vẽ em đứng trước biển, đôi mắt ướt đẫm nhưng bừng cháy khát khao như đợi anh tìm đến”, Hoàng ghé vào tai Châu thì thầm. Đêm ấy, lần đầu họ đến với nhau, như hai kẻ cô đơnnhất trên thế gian tìm được tâm hồn đồng điệu. Gần sáng, Châu thiếp đi trong vòng tay anh, hàng nước mắt lăn dài trên má.
Một thời gian dài sau đó, hai người vẫn thường xuyên liên lạc qua chat hay điện thoại. Nhiều hôm Châu làm muộn, Hoàng lại chờ để đưa cô về. Thỉnh thoảng Châu ghé qua căn nhà nhỏ nằm khuất trong vòm cây cổ thụ của Hoàng, chỉ đơn giản là ngồi bên anh dưới tán cây xanh rợp mát để thấy lòng thanh thản, bình yên. Nhưng rồi những phút bình yên như thế cũng không nhiều, điều Châu lo sợ cuối cùng cũng đến, cô bắt đầu nói dối chồng để được ở bên Hoàng nhiều hơn. Điều đó làm Châu đau khổ, khi ở trước mặt Hoàng, cô cố giấu đi, nhưng tâm hồn nhạy cảm của anh nhận ra rằng, họ đang dấn sâu hơn vào bi kịch. Nhìn Châu khắc khoải buồn thương, lòng Hoàng luôn quặn thắt. Anh cố gắng bù đắp cho cô, cố yêu thương cô nhiều hơn, nhưng rồi vẫn lờ mờ nhận ra tình yêucủa mình đang giết chết cô dần dần.
Lối thoát cuối cùng cũng đến, mùa thu năm ấy, Hoàng bỗng nhiên nhận được thừa kế từ một người bác họ không con cái. Châu động viên anh dùng số tiền đó đi Paris học hội họa, thậm chí còn giúp anh làm đơn gửi đến trường Mỹ thuật hoàng gia Paris. Đó là những ngày thực sự khó khăn với Hoàng, anh bị giằng xé dữ dội. Trước hôm Hoàng bay, Châu đến và ở lại với anh suốt đêm. Không ngờ đó là lần cuối Hoàng được nhìn thấy Châu. Ngày hôm sau, trên đường ra sân bay tiễn Hoàng, trong làn nước mắt nhạt nhòa, Châu mất phương hướng, đâm thẳng vào một chiếc ô tô. Suốt 3 năm ở Paris, anh như người trốn chạy cuộc đời bằng cách không liên lạc với ai, và chỉ biết chuyện sau khi về nước.
Chiều hôm đó, một chiều chớm đông se lạnh, Hoàng mang theo giá vẽ đến nghĩa trang. Anh đứng trước ngôi mộ phủ đầy những dây hoa hồng leo hồi lâu, rồi bắt đầu cầm cọ vẽ. Khuôn mặt Châu dần dần hiện lên, mỗi nét cọ là một nhát dao cứa vào trái tim Hoàng, nhưng anh vẫn không dừng lại, dường như chỉ có động tác đó mới khiến nỗi đau trong anh vơi bớt. Khi vệt sáng cuối cùng sắp tắt, cũng là lúc bức họa hoàn thành. Bức tranh vẽ người thiếu phụ mong manh đứng bên bờ biển, mắt đăm đắm nhìn vào những con sóng tít xa. Mái tóc dài của cô bị gió thổi rối tung, dài mãi ra, quấn lấy cơ thể nhỏ nhoi ấy như một sợi dây trói không sao thoát được.
Hoàng gần như kiệt sức, người anh ướt đẫm mồ hôi, lạnh ngắt, nhưng trên khuôn mặt bạc nhược ấy bỗng nở một nụ cười. Anh thắp nến, bật chiếc radio nhỏ mang theo, và trong tiếng nhạc của bài “Dạ khúc”, anh mở chiếc hộp gỗ mà Châu để lại. Một bức thư anh viết cho cô trong thời gian tập huấn, cuốn nhật ký Châu ghi lại những chuyện tình của họ và cả nội tâm giằng xé, những bông hoa hồng leo anh hái trong vườn nhà rồi ép khô gửi cho cô. Những khoảnh khắc tươi đẹp lướt qua trước mắt Hoàng. Anh đã yêu cô từ khi nào nhỉ? Từ lần bất chợt trông thấy cô đùa với bóng nắng trong khuôn viên của công ty? Từ lần tình cờ gặp cô khóc trên sân thượng? Từ buổi học đầu tiên trong kỳ tập huấn? Anh chỉ biết khi đến gần cô, anh cảm giác như đã yêu cô từ hàng thế kỷ trước. Cô trở thành hơi thở, thành sự sống của anh, không có cô, anh chỉ còn là một cái xác không hồn. Nhưng anh lại không thể giữ cô ở bên cạnh mình. Hồi đó, anh đã muốn nói với cô rằng hãy cùng đi với anh đến Paris biết bao, nhưng anh hiểu, cô sẽ không bao giờ rời bỏ cái gia đình nhỏ ấy, hoặc nếu có đi cùng anh, cô sẽ đau khổ suốt quãng đời còn lại.
Hoàng châm lửa vào bức thư rồi thả lại trong chiếc hộp gỗ. Lửa nhanh chóng bùng lên, thiêu cháy điểm tựa cuối cùng của đời anh. Anh nhìn lại khuôn mặt Châu trên bức vẽ một lần nữa, rồi cũng châm lửa đốt. Khuôn mặt cô biến dạng dần, những sợi dây trói buộc cuộc đời cô cũng hóa thành tro bụi. Trước khi cháy hết, ngọn lửa còn bùng lên một cách ma quái rồi mới lụi tàn.
“Vĩnh biệt em”.